Ôn lại kỷ niệm cùng người vợ hụt sau nhiều năm xa cách. Jin Lanji, Jin Lanji gật đầu. Mạnh Tinh Hồn không muốn để người khác nhìn thấy thi thể của nàng yêu, nhưng hắn vẫn đành phải đứng sau lưng Tiểu Điệp, cởi nút thắt trên cổ áo của nàng, cởi chiếc áo choàng đỏ ra, đặt sang một bên. Mạnh Hành Hồn không hề hạ tầm mắt xuống, hắn sợ càng nhìn rõ càng không nhịn được. Dưới sự chỉ dẫn của đàn piano, Tiểu Điệp không hề che thân mà nhẹ nhàng nói với Mạnh Tinh Hồn ở phía sau: Tôi thích cách em lén nhìn tôi, em có thể tiếp tục nhìn trộm tôi được không? Mạnh Tinh Hồn chậm rãi nói với Tiểu Điệp. Ánh mắt anh hướng về phía Tiểu Điệp và nói: Ngày mai anh có thể gặp lại em không? Sundie ngọt ngào nói: Ai biết được ngày mai sẽ ra sao, vậy tại sao không tận dụng khoảnh khắc này giữa anh và em! Mạnh Hành nói Hun lại mỉm cười và nói. nói: Tôi sợ ngày mai em sẽ trở thành người phụ nữ của người khác. Tôn Điệp dịu dàng nói: Vậy hãy đưa tôi đi trước khi tôi trở thành người phụ nữ của người khác! Tôn Điệp không nói thêm nữa, sau đó tỏa ra một mùi thơm say đắm lòng người. đứng trước mặt Mạnh Hành Hồn, bàn tay ngọc mềm mại thanh tú vuốt ve gò má của Mạnh Hành Hồn. Khi đó Mạnh Hành Hồn nhớ tới lời Lý Tầm Hoan từng nói với hắn: …dao quá lạnh, ly rượu quá lạnh, ta nên để nó tận hưởng hương vị dịu dàng. Trên đời còn có thứ gì tốt hơn một ly rượu. Bàn tay tình nhân? Còn cái dịu dàng hơn thì sao? Sau đó, ánh mắt Tôn Điệp chậm rãi chuyển động, thân thể chậm rãi lộ ra, đi về phía trung tâm đại sảnh.